Một chút phân tích về Tương Liễu - Tiểu Yêu phần 2/2
Một chút phân tích về Tương Liễu - Tiểu Yêu phần 2/2
![]() |
Một chút phân tích về Tương Liễu - Tiểu Yêu phần 2/2 |
Hoàng đế nhìn về phía Tiểu Yêu, “Con muốn chọn người đàn ông thế nào?”
Phải chăng bởi vì Hoàng đế xuất thân bình thường, không có bị sự giáo dục của thế gia đại tộc nên lúc ông nói chuyện sắc bén trực tiếp hơn Tuân Đế rất nhiều.
Nói thẳng như vậy rồi, nếu đổi là nữ tử khác, chắc chắn đã đỏ mặt từ lâu, Tiểu Yêu lại không có chút ngượng ngùng nào. Lúc này bị người hỏi tới vấn đề này, nàng nghiêm túc suy tư một hồi, “Khi con còn chưa kịp trưởng thành đã bắt đầu giả trai, lúc thiếu nữ nhà người ta đương độ xuân thì, thì con cũng không biết con đang bận điều gì, đại khái là bận rộn mưu sinh. Biết đâu đời người quá dài, con luôn muốn 1 người để bầu bạn, không nhất thiết phải lập gia đình, chỉ là cùng sống bên nhau, cùng chia ngọt sẻ bùi, cho dù có cãi nhau, nhưng chí ít không cần phải tự nói chuyện một mình, lá gan của con rất nhỏ, con luôn nghĩ, ông, cha, mẹ ruột của con còn vì những nguyên nhân kia mà bỏ rơi con, con có thể tin tưởng ai sẽ không bỏ rơi con nữa đây? Con làm bạn với ông già không nơi nương tựa, thu nhận cô nhi, bọn họ cần con, sẽ không vứt bỏ con.”
Tiểu Yêu cười hì hì, “Người ta nghĩ con có lòng tốt, kì thật chỉ là bởi vì con nhu nhược, con cùng với mấy người nhỏ bé yếu ớt ở bên nhau, cảm giác mình nắm giữ được tất cả, được dựa dẫm, sẽ không bị vứt bỏ, mới có cảm giác an lòng.”
Hoàng đế tựa mình vào giường gỗ dâu, suy xét nhìn Tiểu Yêu
Tiểu Yêu nói: “Sau khi khôi phục thân phận con gái, luôn cảm thấy chuyện lập gia đình còn quá đỗi xa xôi, cũng chưa suy nghĩ kĩ càng, có điều con sợ, sợ những nam nhân giống như người vậy, ở trong lòng người vĩnh viễn sẽ có những sự lựa chọn khác quan trọng hơn nữ nhân.”
Hoàng đế trên mặt không tỏ thái độ, thản nhiên nói: “Bọn ta vốn không thích hợp để làm phu quân.”
Tiểu Yêu híp mắt, chậm rãi nói: “Con rất sợ mình có được sau này lại phải mất đi, nếu như như vậy, con thà rằng chưa bao giờ có được. Trừ phi có một người nam nhân, bất kể đối mặt với bất cứ lựa chọn nào, con đều là sự lựa chọn đầu tiên của hắn, mặc kệ bất cứ nguyên nhân gì, đều không bỏ rơi con, con mới nguyện ý cùng hắn cả đời bên nhau.”
Hoàng đế nói: “Rất khó.”
Tiểu Yêu cười rộ lên, “Con biết là rất khó mà, cho nên con không dám nghĩ tới bất cứ gã nam nhân nào, con sợ vừa nghĩ tới muốn cứu cũng muôn đời không thể quay đầu, cho dù…”
Tiểu Yêu thở dài “Cho dù lòng có chút loạn, con cũng sẽ cố gắng khống chế.”
Hoàng đế nói: “Con vừa hỏi ta, nhưng chính con cũng đã có đáp án. Nếu như hắn lựa chọn nữ nhân khác, chứng minh con ở trong lòng hắn không phải là sự lựa chọn đầu tiên, nếu hắn lựa chọn làm địch nhân của ta hoặc Chuyên Húc, chứng minh con ở trong lòng hắn không phải là điều quan trọng nhất, hắn có thể bỏ rơi con.”
Lồng ngực Tiểu Yêu hoảng loạn, ôm gối lui về góc giường, nhìn rừng dâu đến ngẩn ngơ.
Hoàng đế nói: “Kỳ thực con nghĩ quá nhiều rồi, con người đôi khi phải biết học cách hồ đồ, chỉ cần chọn được người rồi, tương kính như tân, bạch đầu giai lão cũng không khó.”
Tiểu Yêu kinh ngạc, miên man nghĩ đến điều hoàng đế nói, sau hồi lâu nở nụ cười khổ, “Con hiểu rõ lời ông nói, thế nhưng tính tình của con đã như vậy rồi, nếu quả thật tìm không tìm ra được người nam nhân như vậy, con tình nguyện không lấy chồng, thu dưỡng mấy người cô quả sống qua ngày đoạn tháng.”
Hoàng đế không nói gì, chỉ ngắm nhìn rừng dâu.”
Địch nhân mà nàng nói không phải là Tương Liễu sao? Điều này nói rõ trong lòng Tiểu Yêu có Tương Liễu. Mới đầu có nói, góc cảm quan của Tiểu Yêu quyết định phân nửa, rất rõ sau này cho thấy Cảnh hoàn toàn phù hợp với yêu cầu, mà Tương Liễu lại biểu hiện quá vô tình lãnh khốc, Tiểu Yêu còn cũng không biết rõ hắn có thích nàng hay không.
Ở giữa hai người có rất nhiều tình tiết không nhiết thiết phải nói ra, nhưng đều có thể nhìn rõ thấy Tiểu Yêu đối với Tương Liễu là có tình, hai người sớm chiều chung đụng rất hài hòa, rất hợp, Tiểu Yêu ở bên Bội cũng rất vui vẻ. Ở đáy biển 37 năm, Tiểu Yêu tuy rằng không thể động đậy, không thể mở mắt, thế nhưng người bên cạnh là Tương Liễu, nàng rất an tâm, khi tỉnh dậy chuyện vui vẻ đầu tiên là muốn gặp Tương Liễu, thế nhưng Tương Liễu lại tránh xa không gặp, Tiểu Yêu khổ sở ghé vào người Mao Cầu khóc.
Nhỡ rất rõ, Tiểu Yêu rất ít khi khóc, trong đó là 1 lần là vào khúc Bội chết, 1 lần cuối là khi Tương Liễu từ chối gặp.
Tiểu Yêu bảo hộ trái tim mình quá tối, nhưng nhìn từ đầu đến cuối chuyện 2 người, 2 người rõ ràng đều thích nhau, chỉ là sẽ không thừa nhận với đối phương, Tiểu Yêu ngay cả thừa nhận với lòng mình cũng không. Tôi nghĩ ở dưới đáy biển chữa thương, Tương Liễu trong lòng Tiểu Yêu là 1 phần thân thiết không thể thiếu, ở trên biển chơi đùa với Tương Liễu rất vui vẻ, sẽ buột miệng nói ra hết sức tự nhiên “Bóp chết ngài được không”, có Tương Liễu ở bên ngủ rất an tâm, nghĩ đến Tương Liễu có phải cũng xem tổ vỏ sò như là nhà liền mặt đỏ tim đập loạn. Ấy, thế không phải là tâm tình của mấy đứa yêu nhau sao?
Có lần Tiểu Yêu nằm mơ thấy Phòng Phong Bội ở trong vỏ sò, Tiểu Yêu bơi về phía hắn, sau đó Phòng Phong Bội biến thành Tương Liễu, Tiểu Yêu vừa khóc vừa bơi trở về.
Đồng Hoa viết cảm giác nội tâm của Tiểu Yêu đối với Cảnh nhưng không có viết Tiểu Yêu đối với Liễu. Chẳng nhẽ Tiểu Yêu cũng không hiểu rõ lòng mình sao? Nàng cũng không rõ tình cảm của mình đối với Tương Liễu là tình cảm thế nào.
Có 1 kiểu người, nàng ta sẽ không chủ động, không thích người không thích mình, cho dù tim có loạn, cũng sẽ cố gắng khống chế.
Tiểu Yêu trước đại hôn còn đang đánh cuộc 1 trận lớn phải gặp Tương Liễu.
Một đống người vây quanh, đều là mình người đầu chó, nhìn qua không phân biệt rõ ai với ai, hết lần này đến lần khác hắn có vẻ không giống người thường, Tiểu Yêu liếc mắt liền nhận ra được.
Tiểu Yêu trừng mắt Phòng Phong Bội, đem toàn bộ tiền đặt cuộc hết, đương nhiên đều thua toàn bộ.
Mọi người hét lên bốn phía, rồi dần dần tản ra.
Tiểu Yêu đi ra khỏi sòng bạc, Phòng Phong Bội cười nói: “Coi bộ ngươi cũng không thoải mái, ta thực sự nghĩ không ra ở cái dải đại hoang này ai dám chọc giận ngươi lúc này.”
Hai người đi vào con đường lát gạch, Tiểu Yêu châm chọc: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Phòng Phong Bội hỏi: “Phu nhân tộc trưởng tộc Xích Thủy tương lai, vị hôn phu thiên chi kiêu tử kia của ngươi đâu? Sao lại để ngươi một thân một mình chạy đến chốn này?”
Tiểu Yêu trầm mặc tháo mặt nạ đầu chó xuống, Phòng Phong Bội cũng cởi mặt nạ.
Tiểu Yêu nói: “Ngài biết ta đã định hôn rồi?”
“Chuyện chấn động thiên hạ như thế, muốn không biết cũng khó, ta quên mất, chúc mừng, chúc mừng nhé!”
Tiểu Yêu lẳng lặng nhìn Phòng Phong Bội không chớp mắt, lắc đầu cười phá lên: “Có 2 chuyện, ta nghĩ hai ta cần thương lượng.”
Phòng Phong Bội vân vê mặt nạ: “Nói đi.”
“Thứ nhất, là chuyện làm thuốc độc cho ngài, giờ ta vẫn còn có thể làm cho ngài, nhưng… sau đại hôn, sẽ không thể giúp ngài chế độc dược nữa.”
Phòng Phong Bội cầm lên chiếc mặt nạ, mỉm cười nhìn Tiểu Yêu: “Còn chuyện thứ hai đâu?”
“Ta nghĩ phải giải hết chuyện cổ giữa ta và ngài, Thái phu nhân tộc Đồ Sơn trước đây có nuôi một vu y tộc Cửu Lê, vu y nói… Hình như cổ của chúng ta là tình nhân cổ trong truyền thuyết, loại cổ này được dùng giữa người yêu nhau… Ta và ngài hiện tại… không cùng bên!” Tiểu Yêu tự giễu, “Lần trước ngài cảm thấy rất phiền phức với loại cổ này, cho nên ta nghĩ, lúc nào ngài rảnh thì làm phiền ngài và ta đi Cửu Lê, kiếm vu vương giải hết cổ.”
Phòng Phong Bội nhìn chằm chằm Tiểu Yêu, dưới ánh đèn yếu ớt của sòng bạc, nụ cười trên môi hiện lên chút nghiêm nghị.
Tiểu Yêu nói: “Cho dù giải xong cổ, những hứa hẹn trước đây của ta vẫn giữ nguyên như cũ.”
Phòng Phong Bội thản nhiên nói: “Được, chờ lúc ta rảnh rỗi đi.”
Hai người trầm mặc đi ra khỏi con đường lát gạch, Tiểu Yêu trả lại mặt nạ cho thị giả (người hầu), cùng Phòng Phong Bội lần lượt ra khỏi gian phòng ngầm.
Trên đường cái, ánh trăng ló rạng trên những rặng liễu rủ, những chiếc đèn lồng rực rỡ vừa được treo cao.
Tiểu Yêu nặn ra nụ cười, nói với Phòng Phong Bội: “Cứ 3 tháng 1 lần ta sẽ gửi thuốc độc đi.”
Phòng Phong Bội nắm lấy cánh tay của Tiểu Yêu, Tiểu Yêu không quay đầu lại nhìn, cũng không vùng ra khỏi tay hắn, chỉ là siết chặt cơ thể, lẳng lặng chờ.
Sau hồi lâu, Phòng Phong Bội nói: “Ăn cơm cùng ta.”
Tiểu Yêu cả người suy sụp, cười lắc đầu, cự tuyệt nói: “Ta không có thời gian!”
Phòng Phong Bội nói: “Đối với chuyện người khác quyết định, tốt nhất ngươi đừng cự tuyệt.”
“Ngài hiện tại là Phòng Phong Bội!”
“Ngươi vừa nói 1 đống thứ là đang nói cho ai nghe?”
“Ta…” Tiểu Yêu hít một hơi thật sâu “Được rồi, Tương Liễu tướng quân.”
Như ở đoạn trên chúng ta thấy được Tương Liễu biết rõ tin tức nàng đính hôn nhưng biểu hiện là ra vẻ không thèm để ý chút nào, Tiểu Yêu tuy không vui nhưng lại không có cách nào khác, lúc Tương Liễu nắm tay Tiểu Yêu, nội tâm nàng ấy cũng rất hồi hộp, đây là đang mong chờ cái gì?
Sau ở quán ăn, Tương Liễu nói ta vốn không hợp là nam nhân của nữ nhân, ngài có phải cũng biết rồi chăng, lời mà Tiểu Yêu không nói ra được. Tương Liễu thực sự là người tinh tế, tình cảm của Tiểu Yêu đối với hắn, hắn không thể không biết được, thế nhưng hắn không thể nào đáp lại bất kì vấn đề nào, nếu không sau này Tiểu Yêu sẽ khống khổ hơn rất nhiều.
Sau một thời gian dài bọn họ gặp lại, Tiểu Yêu cả ngày thẫn thờ, ngoại trừ thời gian làm độc dược ra thì ngay cả khi hoàng đế hỏi sao không cùng Phòng Phong Bội đi chơi thì ngoài làm độc dược ra nàng ta không muốn làm cái gì cả, cả ngày đờ đẫn.
Hoàng đế nhìn ra được Tiểu Yêu thích Tương Liễu để Chuyên Húc nghĩ cách chiêu hàng hắn, nghe được tin tức này, Tiểu Yêu không nhịn được đứng phắt dậy nhìn chằm chằm hoàng đế, sau khi biết được kết quả cũng không mừng không vui. Lúc nghe được Tương Liễu nói kết cục tốt nhất của 1 vị trướng là chết trên sa trường khiến Tiểu Yêu rét run, nàng hiểu Tương Liễu.
Tiểu Yêu cũng không hiểu rõ cách biểu đạt tình cảm của mình đối với Tương Liễu, là sợ, sợ mình không được đáp lại, càng sợ sẽ không thể quay đầu lại. Thế nhưng nếu như nàng chủ động, chuyện này khó như lên trời. Trước đại hôn, nàng lao tâm khổ tứ làm quả cầu tuyết gửi cho Tương Liễu.
Những tinh thể băng trong suốt được bao bọc bởi một vùng biển xanh biếc, trong làn nước yên tĩnh là những đàn cá sặc sỡ, những loài san hô màu đỏ, và chiếc vỏ sỏ lớn trắng noãn, nở ra như bông hoa rực rỡ nhất, khuôn mặt xinh đẹp của nữ người cá ngồi nghiêng mình trên vỏ sò, mái tóc đen óng ả buông xõa như những áng rong biển, chiếc đuôi cá xinh đẹp nửa trên lớp vỏ trắng nửa lơ lửng trên mặt nước biển, một tay đặt lên ngực mình, tay kia mở rộng hướng về phía trước, giống như đang muốn nắm lấy cái gì đó hay đang kêu gọi điều gì. Phía đôi tay nàng vươn ra, nam người cá nổi lên giữa những đợt sóng cách vỏ sò không xa, nhưng hắn lại hờ hững ngắm nhìn ở bên ngoài tinh thể băng, khiến người ta nghĩ rằng hắn đang thực sự ở một thế giới khác, không phải ở bên trong đại dương yên ả và thanh bình đó.
Bông tuyết ôm lấy cả thế giới dưới đáy biển hết sức mỹ lệ, như giấc mơ xanh.
Đặt khối tinh thể băng lên bàn, bởi vì vô cùng lạnh, sương giá tụ lại quấn quít xunh quanh nó, tăng thêm vài phần hư ảo, như thể nó sẽ tan theo gió lúc nào không hay. Nhưng trên thực tế, tinh thể băng cứng rắn, đao kiếm chẳng mảy may khiến nó thương tổn.
Khi Hoàng đế thấy Tiểu Yêu làm ra chuyện gì, ngài sững sờ một lúc, sau đó bước vào phòng, nhìn kỹ hồi lâu nhưng ngài cũng không hỏi gì, chỉ thở dài, "Cũng chính là con không tiếc phá vỡ những thứ như thế này” "
Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào quả cầu tuyết và nói, "Một lần cuối cùng."
Tiểu Yêu bọc quả cầu tuyết vào trong tấm da gấu tinh phương Bắc, đóng kín nó trong hộp ngọc phong kín cùng một chiếc ngọc giản đưa đến xe ngựa nhà Đồ Sơn gửi đi, trả giá gấp năm lần bình thường để bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất gửi đến Thanh Thủy Trấn.
Bên trong ngọc giản chỉ có một câu nói:
Hai tháng sau, ta thành hôn, lần cuối cùng làm độc dược cho ngài, vui lòng nhận lấy.
Thực sự đây là ngụ ý gì, Tiểu Yêu biết, Tương Liễu cũng biết.
Tuân Đế nói: “Ta cho con 7 ngày suy xét.”
7 ngày trời, Tiểu Yêu trông như đang thật sự suy nghĩ, mỗi ngày nàng đều ngồi ở trên rặng đá ngầm ở ngục Long Cốt, ngóng về biển rộng xa xăm.
A Niệm đi tìm nàng, thấy được giữa khoảng trời xanh biển thẳm, hoa thạch nam mắt rắn rực đỏ phủ kín bãi đá dựng đứng hoang liêu, bung nở kinh tâm động phách, Tiểu Yêu toàn thân bạch y, đi chân trần ngồi trên mỏm đá đen, từng đóa đong đưa gào thét đến vỡ vụn dưới chân nàng.
Cảnh tượng trước mắt rõ ràng đẹp đến mức khó diễn tả thành lời, cớ gì A Niệm lại cảm thấy thê lương cô quạnh thấu tận đất trời đến như thế. Bóng lưng Tiểu Yêu khiến nàng nhớ tới truyền thuyết trên biển, nữ ngư dân đợi tình lang trở về, đứng ở nơi bờ biển đời mòn mỏi ngày đêm, đợi đến khi hóa thành đá ngầm.”
A Niệm không nhịn được muốn phá vỡ sự tịch liêu hoang vắng kia, vừa chạy như bay tới vừa gọi to: “Tỷ, tỷ!”
Tiểu Yêu mỉm cười với A Niệm, lại nhìn về chân trời mênh mông vô tận.
A Niệm ngồi xuống cạnh Tiểu Yêu: “Tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì thế?”
“Chẳng nghĩ cái gì cả.”
A Niệm cũng nhìn về phía biển trời mênh mông, sau một lúc lâu khẽ thở dài: “Muội nhớ rõ, cũng ở chỗ ngục Long Cốt này, muội đẩy tỷ xuống biển. Lúc đó cho rằng cuộc sống quá khó chịu, nhưng hôm nay mới hiểu được, vốn cũng không thể coi là khó chịu.”
Tiểu Yêu cười: “Muội trưởng thành rồi.”
A Niệm hỏi: “Tỷ tỷ, đêm đó sao tỷ lại ở bên ngoài ngục Long Cốt”
Tiểu Yêu nói: “Tới gặp một người bạn.”
“Sau đợt đó, cái tên yêu quái chín đầu Tương Liễu kia còn tìm tỷ gây khó dễ không?”
Tiểu Yêu lắc đầu.
A Niệm nói: “Muội thấy cái tên yêu quái đó rất thú vị.”
Ở trên khoảng biển này, bởi vì cảm giác được nàng gặp nguy hiểm mà Tương Liễu không quản vạn dặm xa xôi đạp gió rẽ sóng mà đến, cũng tại vùng biển này, lần đầu tiên Tương Liễu nhìn thấy hình dáng thật của nàng, giữ lấy gương mặt nàng nghiêm túc ngắm nhìn. Tiểu Yêu vẫn luôn ở bên bờ biển chờ Tương Liễu, chỉ cần hắn tới, nàng có thể cùng hắn rời đi. Quả cầu tuyết lấy tốc độ nhanh nhất để gửi đi, thế nhưng Tiểu Yêu ở bờ biển ngày qua ngày nhưng vẫn không đợi được người mà nàng muốn, nàng nhìn về biển cả là đang suy nghĩ điều gì đây? Trái tim nàng đang từng chút chìm xuống, từ đó nàng đã thực sự đóng kín tình cảm của mình với Tương Liễu rồi chăng.
Nhận được quả cầu tuyết thế nhưng Tương Liễu lại không làm gì cả, không có khả năng hắn không hiểu ý tứ của Tiểu Yêu, điều này cần quyết tâm nhiều đến nhường nào. Chỉ vì bản thân từ lâu đã lựa chọn kết cục tốt nhất cho Tiểu Yêu và cho chính mình. Dùng thân phận Phòng Phong Bội cướp dâu, từ đó về sau Phòng Phong Bội chết rồi, những mong mỏi cuối cùng của Tiểu Yêu cũng mất rồi. Phải thế nào mới có thể nhẫn tâm được đến thế chứ.
Đều nói Cảnh là sự lựa chọn thích hợp nhất của Tiểu Yêu, nhưng rõ ràng Tiểu Yêu và Tương Liễu chung sống bên nhau cũng rất tốt, thế nhưng bọn họ lại không thể bước qua được khoảng cách ngăn trở hai người.
Tương Liễu đột nhiên hỏi: “Ngươi nguyện ý gả cho Phong Long sao?”
Vẻ mặt Tiểu Yêu xuất hiện biến hóa, dường như nàng đang cố gắng giãy dụa để tỉnh lại, ánh sáng trong đôi mắt Tương Liễu càng sâu, thanh âm phát ra càng trở nên nhu hòa hơn: “Ngươi bằng lòng gả cho Diệp Thập Thất chứ?”
Tiểu Yêu lẩm bẩm: “Bằng lòng”, vấn đề ngay trên đầu môi, nhưng Tương Liễu lại do dự, lát sau, hắn hỏi: “Nguôi muốn cùng dành cả cuộc đời này cho ai nhất?”
Tiểu Yêu há mồm, giống như muốn trả lơi, nét mặt của nàng chống cự quyết liệt, trong ý chí cự tuyệt trả lời.
Sau vài lần giãy dụa, càng lúc nàng càng bày ra sự thống khổ, thân thể run lên, bỗng nhiên ôm lấy đầu: “Đau quá, đau quá…”
Tương Liễu dùng yêu thuật bí mật dò xét nội tâm Tiểu Yêu, có thể thấy được ý chí Tiểu Yêu cứng cỏi vô cùng, đụng tới vấn đề mà bình thường chính nàng cự tuyệt nghĩ đến, nàng sẽ chống cự quyết liệt, đau đầu chính là sự phản kháng của nàng.
Tương Liễu sợ làm thương tổn đến nguyên thần của nàng, không dám ép hỏi, triệt để thu hồi lại yêu lực, nói với Tiểu Yêu: “Nếu như đau đầu, thì nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Yêu mệt mỏi tựa vào gối, cau mày đau đớn.
Tương Liễu đắp chăn bông cho nàng, Tiểu Yêu đột nhiên mở mắt: “Vì sao?”
Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu, không biết nàng đang hỏi cái gì vì sao, là vì sao ép nàng thối hôn, hay là vì dùng yêu thuật đọc trộm nội tâm của nàng.
Tiểu Yêu từ bỏ việc truy hỏi, nhắm hai mắt lại, thì thào: “Ta thật sự rất khó chịu… Tương Liễu, ta rất khó chịu…”
Tương Liễu đặt lòng bàn tay lên trán Tiểu Yêu thì thầm: “Quên chuyện vừa rồi đi, ngủ một giấc sẽ tốt lên thôi.”
Tiểu Yêu đã ngủ say nhưng trên môi vẫn còn vương lại nụ cười châm chọc, tựa như muốn nói: “Ngủ một giấc sẽ không ngon!”
Đáp án là Tương Liễu, càng đọc truyện càng thêm khẳng định. Nếu như là Cảnh, Tiểu Yêu hoàn toàn giống như câu hỏi đầu sẽ nói giống như với Diệp Thập Thất. “Cự tuyệt nghĩ đến”, Tiểu Yêu cũng không có cự tuyệt nghĩ đến Cảnh, nàng cự tuyệt nghĩ đến là Tương Liễu, không chịu đối mặt với tình cảm trong lòng mình với Tương Liễu.
Tương Liễu sở hữu một cơ ngơi bên cạnh Hồi Xuân Đường, và có vẻ như anh ấy vẫn thường xuyên đến đây, và thậm chí còn tự đặt tên cho nó là Bảo Trụ, đây không phải quá mức đáng yêu à.
A Hành hỏi: “Không có người nào khác đối tốt với con ư? Tại sao là hắn?”
Tiểu Yêu nói: “Chỉ có hắn, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bỏ rơi con.” (Đánh giá lại Cảnh 2 lần bỏ rơi Tiểu Yêu vì chuyện của mình, Đồng Hoa đại nhân ngài bị lẫn rồi.)
Trong tiểu thuyết rất nhiều lần nhắc tới quan điểm tình cảm của Tiểu Yêu. Không phải bởi vì nàng thích Cảnh nhất, mà bởi vì Cảnh sẽ không bỏ rơi nàng. Mặc dù Cảnh và Phòng Phong Ý Ánh thành hôn, còn có con, nhưng hắn chưa từng biểu hiện ra muốn bỏ Tiểu Yêu. Mà Tương Liễu từ đầu tới cuối luôn biểu hiện rằng mọi sự quan tâm đều là giao dịch, Tiểu Yêu vốn luôn không biết được suy nghĩ của hắn như thế nào, hắn cũng không có đáp lại chuyện quả cầu tuyết.
Kể từ ngày đó, Tiểu Yêu và Tương Liễu càng lúc càng xa, mà thân phận của Tương Liễu cũng không tiện quay lại kiếm Tiểu Yêu, lần cuối cùng gặp mặt, Tiểu Yêu hận Tương Liễu vô tình, nói rằng vĩnh viễn không gặp lại Tương Liễu. Sau đó 1 lời sấm truyền.
Tiểu Yêu có biết bao nhiêu may mắn, cũng bất hạnh biết bao, từng có người yêu nàng nhiều đến nhường nào. Thần tộc sinh mệnh dài đằng đẵng như thế, nhưng nàng giờ đã có năng lực tự bảo vệ mình, có người gắn bó, có chốn đi về, nàng sẽ cùng Cảnh vượt qua cuộc đời dài đằng đẵng, không bao giờ còn cô quạnh nữa, đương nhiên cũng sẽ không quên yêu quái 9 đầu kia, nghĩ đến sẽ có chút hụt hẫng, nhưng dù sao cuộc đời cũng coi là trọn vẹn.
Tương Liễu nhân từ, hắn làm tất cả vì Tiểu Yêu, sau đó ung dung chịu chết. Cả đời này, từ đầu lang bạc kỳ hồ, về sau vì báo ân mà tham gia nghĩa quân Cộng Công, thu liễm bản tính yêu quái của mình, gặp được Tiểu Yêu, ở bên nàng bảo hộ mấy chục năm, sau cùng vì đại nghĩa mà lựa chọn kết cục cho mình, chúng ta biết quá ít về những gì đã xảy ra với anh ta trong hàng trăm năm qua.
Hắn không thẹn với lòng, đây là kết cục tốt nhất đối với hắn.
Xem phần 1 TẠI ĐÂY:
Dịch bởi: Page Trường Tương Tư/长相思
Không có nhận xét nào